Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

TIN

Còn nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa các ông (Lc 11, 20)

 
Bước đi diệu kỳ
TTO - Với những gia đình khác, những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ là niềm vui sau một năm dài mong đợi. Thế nhưng, với ba mẹ, những bước đi đầu tiên của con thật diệu kỳ!
Vào tháng thứ 5 của thai kỳ, mẹ con dường như ngất đi khi bác sĩ thông báo kết quả siêu âm dị tật của thai nhi: bé bị động kinh và sẽ phát triển chậm hơn những đứa trẻ bình thường khác, do đó, người mẹ cần xem xét đến việc chấm dứt thai kỳ!
Ba mẹ thao thức bao đêm: nếu chấm dứt thai kỳ thì thương cho con quá, một đứa con mới vừa tượng hình lại phải rời bỏ cuộc đời khi chưa kịp nhìn thấy ánh nắng mặt trời, chưa kịp nhìn thấy cuộc sống xinh đẹp xung quanh. Thế nhưng, nếu để con sinh ra thì liệu sau này cuộc sống con thế nào, có bị tổn thương khi nhận thức được bản thân mình không?
Quyết định thật nan giải!
Ba mẹ tìm đến những giáo sư, bác sĩ nổi tiếng để được tư vấn và tìm hiểu về sự phát triển của một đứa trẻ bị động kinh. Rồi ba mẹ cũng tìm đến Trung tâm bảo trợ xã hội và những gia đình có cùng hoàn cảnh để gặp trực tiếp những người có bệnh như con. Những người bệnh đều phát triển, chỉ có khác là sự phát triển này rất chậm, chậm hơn vài năm so với những người bình thường và việc chăm sóc người bệnh thật vất vả.
Sau khi tìm hiểu kỹ, ba mẹ quyết sẽ chăm sóc tốt và bù đắp cho con những thiệt thòi mà con gánh chịu!
Ngày con sinh ra, ông bà nội, các cô chú đều có mặt (vì xa cách nên không có bên ngoại). Trông con bụ bẫm, đôi mắt còn thiêm thiếp như một thiên thần, mọi người đều ngân ngấn nước mắt. Con đã có mặt trên cõi đời này rồi Tonny ơi!
Những tháng đầu, việc chăm sóc con cũng giống như chăm sóc những bé sơ sinh khác. Càng về sau thì càng vất vả, nhất là những lúc con bộc phát bệnh. Thế nhưng ba mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng như điều kiện nên mọi thứ cũng dần ổn cả.
Con lớn lên trong tình thương của ba mẹ. Con 2 tuổi, 3 tuổi rồi 4 tuổi, 5 tuổi nhưng vẫn như là một em bé 1 tuổi: chưa biết đi, chưa biết nói. Con hiểu những điều ba mẹ nói nhưng lại không diễn đạt được ý của mình, tiếng u, ơ thay cho câu trả lời.
Con cũng được đến trường học như những bạn bè khác. Ở trường, con được các cô chăm sóc rất chu đáo: được tập nói, được tập đi… Mỗi sáng, con chỉ vào cái balô to đùng và u ơ đòi đi học. Đến cuối tuần thì con chờ nghe điện thoại của ông bà nội, cứ có điện thoại là con ngỡ của ông bà nội rồi con lại u ơ đòi về nội.
Rồi con được 7 tuổi. Càng lớn con càng phổng phao, trắng hồng và tuấn tú hơn. Con bập bẹ gọi: ba ba, ma ma. Mỗi từ con phát âm ra xoa dịu bao vất vả của ba mẹ!
Khi con bước sang tuổi thứ 8, ba mẹ rất nôn nóng mong cho con mau biết đi. Thật ra, lúc này con đã nặng lắm rồi (nặng khoảng 30kg). Mỗi khi mẹ bồng con, ba rất thương mẹ. Nếu không có tình mẫu tử thiêng liêng thì có lẽ khó ai có thể bồng một đứa bé như vậy từ ngày này qua ngày nọ, từ năm này qua năm nọ!
Và rồi, niềm mong đợi của ba mẹ được đáp đền! Con chập chững bước được vài bước! Chỉ vài bước thôi mà sao ba mẹ thấy như con bước được cả chặng đường dài. Con bước đi trong những giọt nước mắt hạnh phúc của ba mẹ.
Tám năm trôi qua. Tonny ơi, những bước đi của con thật diệu kỳ!
Colorado, Mỹ - tháng 1-2010
BA TÍ, MẸ LÝ
(http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/Tinh-yeu-loi-song/364022/Buoc-di-dieu-ky.html)

Có lẽ việc Chúa trừ quỷ hôm nay như một việc kỳ diệu của những bước đi đầu đời, nên đã khiến cho nhiều người sửng sốt. Nhưng sâu xa hơn là ở niềm tin của mỗi người chúng ta: "Gần chùa gọi bụi bằng anh", "Gần quá hóa quen", cũng như người ta nói với Chúa Giêsu: "Ông ta là con bác thợ mộc, mẹ là bà maria". Những suy nghĩ như thế đã đẩy họ xa dần ân sủng của Thiên Chúa.
Lạy Chúa, nhiều lúc trong cuộc đời chúng con đã kém tin vào Chúa, những việc chúng con làm được chúng con tự cho đó là công sức của chúng con, mà quên : "Không có ơn Thiên Chúa, ta không làm được gì. Không có ơn Thiên Chúa ta chẳng làm được chi" Xin cho chúng con khiêm tốn đón nhận những giới hạn của mình để luôn được lớn lên trong ân huệ của Chúa. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét